Nguyễn Hoàng

Ngẫu nhiên

Ngẫu nhiên tôi gặp được em
Để rồi thao thức từng đêm nhớ hoài.
Dặn lòng thôi hãy nguôi ngoai
Mà sao tim vẫn mệt nhoài nhớ thương.
 
Bóng em in mọi nẻo đường
Đọng từng nhành lá như sương đầu ngày.
Em đi hình bóng còn đây
Vấn vương tôi mãi hao gầy tháng năm.
 
Em cười đâu đó xa xăm
Tôi buồn lặng lẽ âm thầm gọi tên.
Ở đâu đôi mắt dịu hiền
Sáng soi ngày tháng ưu phiền tan nhanh.
 
Ngẫu nhiên như ngọn gió lành,
Em vô tư biến tôi thành kẻ si.
Để rồi em chợt bỏ đi,
Khiến tôi mê đắm xuân thì nơi em.
 
Làm sao yên giấc mỗi đêm
Khi lời em nói êm đềm vọng xa.
Nụ hôn còn mãi mặn mà
Ngẫu nhiên em cứ hiện ra thật gần.
 
Ước gì em sẽ hóa thân
Thành ngôi sao sáng muôn phần lung linh.
Để tôi chợt thức một mình
Ngẫu nhiên hứng được trao tình cùng sao./.
 



       Hà Nội, ngày 11/06/2007

Được bạn: vdn 15.6.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ngẫu nhiên"